A1 FAMILY ^_^
Welcome to A1 FAMILY ^_^
Bạn hãy đăng kí để trở thành 1 thành viên của diễn đàn!
Cùng xây dựng để diễn đàn ngày càng phát triển!
Nếu bạn là 1 thành viên thì hãy làm gì đó để xứng đáng là 1 thành viên của A1 FAMILY ^_^
A1 FAMILY ^_^
Welcome to A1 FAMILY ^_^
Bạn hãy đăng kí để trở thành 1 thành viên của diễn đàn!
Cùng xây dựng để diễn đàn ngày càng phát triển!
Nếu bạn là 1 thành viên thì hãy làm gì đó để xứng đáng là 1 thành viên của A1 FAMILY ^_^
A1 FAMILY ^_^
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

A1 FAMILY ^_^

DIỄn Đàn Chung Của Mọi Người!
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 vợ ơi! anh biết lỗi rồi! part 9

Go down 
Tác giảThông điệp
konnichi­wa
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
konnichi­wa


Tổng số bài gửi : 80
Points : 169
Join date : 05/12/2009
Age : 30
Đến từ : ban cuoi

vợ ơi! anh biết lỗi rồi! part 9 Empty
Bài gửiTiêu đề: vợ ơi! anh biết lỗi rồi! part 9   vợ ơi! anh biết lỗi rồi! part 9 I_icon_minitimeFri Mar 19, 2010 12:16 am

Chương 58: Tôi đau!
Những tháng ngày lặng lẽ trôi. Trôi trong sự bình yên đến ngạt thở. Chẳng còn những bữa cơm đợi tôi đến ngủ quên trên mâm. Chẳng còn những đêm không ngủ muốn đưa tay ôm lấy chồng nhưng không thể. Chẳng còn những sáng lén lút ngắm chồng từ sau lưng mỗi lần chồng ra xe đi làm. Chẳng còn những cử chỉ yêu thương, quan tâm để rồi lại bị từ chối phũ phàng.

Đây chẳng phải là những điều tôi muốn đó sao? Nhưng sao tôi lại thấy khó chịu và ngạt thở đến vậy? Cái bụng vợ tôi giờ đã to lắm rồi. Cũng 7 tháng rồi chứ có ít gì đâu. Cô ấy vẫn đi làm đều. Tiền lương cũng như tiền thưởng của cô ấy ngày một tăng. Cô ấy ở khách sạn làm tốt công việc nên hay được thưởng lắm. Mà tôi chẳng biết khách sạn cô ấy sao bắt nhân viên làm việc nhiều dữ vậy. Mấy tháng nay rồi tôi chẳng thấy cô ấy có ngày nghỉ nữa. Đêm đã khuya lắm rồi. Cũng hơn 12 giờ đêm rồi mà. Nhưng hôm nay vợ tôi hình như mất ngủ, cứ trở qua trở lại không yên.
- Em làm sao à?
- Anh chưa ngủ ạ?
- Em trở qua trở lại thế thì sao ngủ được!
- Vâng, em biết rồi!
- Ý anh không phải vậy! - Tự dưng tôi cáu.
– Em đi làm mệt quá à?
- Rồi cũng không hiểu sao tôi lại dịu giọng ngay.
- Không! Thực ra…
- Sao vậy?
- Em thèm dưa chua muối! Nhưng nhà không có!
- Trời, đang đêm thế này tự dưng lại thèm ăn dưa chua muối là sao?
- Em cố đợi đến sáng chứ giờ này làm gì có dưa chua muối!
Cô ấy im lặng không nói gì cả. Cô ấy cũng chẳng còn cựa quậy trở mình nữa. Nhưng sao chính tôi lại khó chịu không ngủ được thế này. 12 rưỡi đêm không một siêu thị hay một cái chợ nào mở cửa.
- Bác ơi siêu thị này đóng cửa rồi ạ? – Tôi hỏi ông bà bán trà đá đêm vỉa hè.
Tôi hỏi vậy vì siêu thị vẫn sáng đèn nhưng cửa thì đóng im ỉm.
- Muộn thế này họ đóng rồi. Họ đang kiểm kê lại hàng hoá. Mà cậu mua gì đêm khuya thế này? – Bác trai nhíu mày hỏi tôi.
- Dạ cháu muốn mua dưa chua muối. Vợ cháu nghén.
- Cậu gặp may rồi đó! – Bác gái nhìn tôi cười.
Tôi lái xe về nhà với một túi lớn dưa chua muối. Thật may mắn cho tôi khi gặp vợ chồng ông bà bán trà đá. Nhà họ ngay gần và có một vại dưa chua muối vừa đến độ ăn. Tôi vẫn còn nhớ cái nắm tay của bác trai. “
- Cậu thật giống hình ảnh tôi 3 chục năm về trước. Tôi đã phải đạp xe hơn 12 cây số giữa đêm như thế này về bên ngoại lấy dưa chua muối cho vợ ăn. Bà ấy nghén cũng thích ăn dưa chua muối y như vợ cậu vậy! - Rồi ông ấy mỉm cười.
– Đó cũng là hạnh phúc đó cậu. Hạnh phúc vì mình cũng gánh giùm vợ chút nhọc nhằn khi phải mang nặng đẻ đau đứa con!” Những lời bác trai cứ xoáy sâu trong đầu tôi.
Từ ngày vợ tôi mang thai đến giờ. Đây là lần duy nhất tôi nghĩ đến vợ. Tôi không quan tâm là cô ấy ăn những gì, nghén cái gì và mệt mỏi ra sao. Có lẽ chỉ vì tôi không phải là cha đẻ của cái thai! Vợ tôi ngạc nhiên lắm khi thấy tôi gọi dậy với một bát dưa chua muối to đoành.
- Dưa chua muối? Anh kiếm chúng ở đâu vậy?
- Hỏi nhiều làm gì? Ăn đi! – Tôi cởi áo khoác và leo lên giường nằm.
- Cám ơn anh!
- Ừ. Tôi leo lên giường ngủ nhưng đôi mắt vẫn hướng nhìn về phía vợ.
Cô ấy ăn những miếng dưa ngon lành lắm. Nhưng sao bất chợt tôi nhận ra có những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má vợ.
Vợ tôi trở dạ. Đó là cái tin tôi được thông báo khi đang ngồi trong phòng làm việc. Không hiểu sao, lúc đó đầu óc tôi chỉ nghĩ đến việc lao xe đến bệnh viện thật nhanh. Trong khi từ trước đến giờ chưa một phút giây nào tôi mong cái thai ấy ra đời cả! Tôi vừa chạy đến cũng là lúc nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong phòng đẻ. Những giọt mồ hôi vẫn còn vương trên trán.
- Nào, bố đâu rồi ra bế con này! – Bà y tá trao tay tôi đứa con.
Qúa bất ngờ khi đứa bé lại được trao tay cho tôi đầu tiên. Một đứa bé gái da trắng như mẹ. Mũi nhỏ như mẹ. Cái miệng đỏ như mẹ. Bất chợt tôi thấy cái miệng nó hình như cười. Tôi không biết nữa. Cảm giác thật lạ. Nhưng hạnh phúc ư? Nếu nó là con đẻ của tôi thì có lẽ tôi đã la lên vì sung sướng. “Xem này, con tôi đó!”. Nhưng sự thật thì không thể thay đổi. Mẹ tôi ẵm đứa cháu gái nhỏ bé trong lòng. Bà sung sướng cùng với bà thông gia.
- Xem này, cháu gái của chúng ta xinh quá!
Hoàng Lệ Dương. Đó là cái tên mà vợ tôi cứ nhất quyết đặt cho đứa con gái đầu lòng. Mọi người ai cũng bảo, con gái đặt tên gì mĩ miều cho nó vào, chứ sao lại đặt tên Dương, lại còn có chữ Lệ đằng sau. Nhưng cô ấy vẫn cứ nhất quyết đặt thế. Trong nhà, giờ lúc nào cũng có tiếng trẻ con khóc. Mà cũng thật tệ. Vợ tôi mất sữa. Không hiểu sao, mẹ tôi tầm bổ, mua đủ loại thức ăn lẫn cắt thuốc cho cô ấy uống mà vẫn bị mất sữa. Thực ra thì cũng có cái này khó nói. Vợ tôi không có đầu ti cho con bú nên nó lười bú, chỉ bú đầu ti có sẵn từ cái bình bú thôi. Thành ra vợ tôi mất sữa dần. Và giờ thì phải nuôi hoàn toàn bằng sữa ngoài. Cô tôi ở xa đến thăm. Thấy vậy, cô mắng:
- Sữa mẹ là cái quý giá nhất cho con, vậy mà lại để mất. Lúc mang thai, giữ không cho chồng động vào người chứ gì? Gìơ thì xem đấy. - Vợ tôi nghe cô mắng chỉ biết cúi đầu ngậm ngùi.
Tôi thấy lòng bỗng nặng trĩu thay vợ. Những lời cô mắng cứ như chỉ vào tôi vậy. Đã bao tháng nay, cũng hơn 9 tháng rồi, tôi xa lánh, lạnh nhạt, hắt hủi vợ. Đã hơn 9 tháng rồi, tôi chẳng một cử chỉ yêu thương vợ.
Đã hơn 9 tháng rồi tôi quên mất bổn phận làm chồng! Hôm nay là tròn tháng bé Dương. Mẹ tôi làm mấy mâm cơm mời họ hàng và bạn bè vợ chồng tôi đến dự lễ đầy tháng bé. Mọi người đến dự đông đủ lắm. Ai cũng cho quà lẫn mừng tiền cho bé Dương. Cậu Đức là ghê nhất, đến từ rất sớm, mang hẳn một cái xe đẩy to đoành phải trẻ mấy tháng mới dùng được. Bé Hy – Un thì nằng nặc bắt mẹ Thanh Trúc đưa đến ngủ từ tối hôm trước với em Lệ Dương.
- Con đến sớm thế em bé đòi quà thì con làm thế nào? – Thanh Trúc hỏi khó con.
- Dạ, con tặng em con búp bê này. – Bé Hy – Un giơ ra con búp bê mà ba mới mua cho.
- Nhưng em bé chưa biết chơi búp bê. - Thì con giữ hộ, khi nào em lớn con đưa cho em! - Thế là cả nhà lại được cười những trận cười vỡ bụng vì bé Hy – Un.
Mọi người đến, ai cũng đòi bế em bé.
- Ôi choa, cái miệng giống mẹ quá! Da trắng giống mẹ nữa. Nhưng nhìn giống bố hơn.
- Ôi giống bố quá!
- Mắt giống bố chưa này!
-…
Tôi nghe thấy không ít những lời khen đó. Và tất nhiên tôi chỉ biết cười trừ. Thiết nghĩ nếu Huy mới là chồng vợ tôi thì chắc những lời này lại được dành cho cậu ta ngay. Phải rồi, khi người ta tin tưởng một điều gì thì người ta sẽ thấy đúng như vậy. Tôi không nhớ đã đọc điều này ở cuốn sách nào nữa.
Bữa tiệc đầy tháng kết thúc với bao tràng cười và những trận cụng rượu mệt lử. Tôi leo lên giường ngủ một giấc đến tận chiều mới tỉnh.
- Anh tỉnh rồi à?
- Ừ.
- Em muốn nói chuyện với anh.
- Chuyện gì thế?
- Cám ơn anh vì tất cả nhé!
- Gì vậy?
- Hì. – Cô ấy cười thật lạ.
– Em biết chúng ta không thể cố gắng được nữa. Cám ơn anh đã để em được ở đây cho đến khi bé Dương sinh ra tròn tháng tuổi. – Bất chợt tôi chột dạ.
– Em nghĩ mình nên chia tay.
– Tim tôi co thắt. Đau nhói.
– Anh đọc rồi kí vào nhé. – Cô ấy đưa ra trước mặt tôi một tờ giấy. Đơn li dị.
- Thanh Mai! Em… Thế còn mẹ! - Cuống họng tôi run lên. Men rượu còn vương trong miệng chợt nồng nặc đến khó thở.
- Mẹ biết mọi chuyện rồi.
- Em nói với mẹ rồi sao?
- Không! Mẹ… Mẹ biết từ mấy hôm nay rồi. Mẹ đồng ý cho em ra đi. – Cô ấy lại cười.
Thế thì chẳng còn gì để níu kéo cuộc hôn nhân này nữa rồi. Tôi làm sao có cái quyền giữ cô ấy lại chứ! Chính tôi đã từng nói tình yêu của chúng tôi chết rồi mà. Tôi không còn yêu cô ấy nữa mà. Tôi đã bỏ mặc cô ấy suốt bao ngày tháng qua. Và đây chẳng là điều gần như tôi mong mỏi suốt bao tháng qua còn gì? Tôi cầm bút. Những trang giấy chữ chợt nhoè đi.
Tôi khóc à? Đâu có! Làm gì có giọt nước mắt nào rơi. Nhưng sao tôi thấy mắt mình cay thế. Tim tôi đau thế này? Tôi thấy khó thở. Tôi dừng bút sau dòng chữ kí tên mình. Vậy là hết rồi. Chúng tôi đã li dị! Vợ tôi cầm tờ giấy li hôn, xách vali đã chuẩn bị từ bao giờ đi xuống phòng. Tôi chạy ra đến cửa phòng. Nhìn xuống. Mẹ tôi đã bế cháu và chuẩn bị sẵn quần áo tã lót chờ vợ tôi. Đôi mắt bà đỏ hoe. - Mẹ! – Cô ấy đặt vali xuống đất, ôm chầm lấy mẹ tôi.
– Con xin lỗi mẹ!
- Phải cứng rắn lên con. Không được khóc. Khóc là con bé nó khóc theo đấy.
- Mẹ tôi nói thế nhưng nước mắt bà đã chảy thành hàng. Lâu lắm rồi tôi mới thấy mẹ tôi khóc.
- Mẹ ơi! Tha thứ cho con mẹ nhá!
- Ừ. Mày vẫn là con dâu mẹ. Lệ Dương vẫn mãi là cháu nội mẹ! Biết chưa!
- Mẹ! – Cô ấy lại siết mẹ tôi chặt hơn.
Cổ họng tôi đắng ngắt. Người tôi không còn đủ sức để lết xuống cầu thang. Trái tim tôi như có ai đó nhẫn tâm đưa tay bóp nghẹt. Vợ tôi bước đi. Cánh tay tôi giơ ra trong tuyệt vọng. Cô ấy ở xa tôi quá rồi. Tôi không còn đủ sức để giữ cô ấy lại rồi. Người con gái tôi đã yêu, yêu tha thiết. Người con gái tôi đã từng hứa sẽ che chở và đem đến hạnh phúc cho cô ấy. Người con gái ấy đã xa tôi thật rồi. Nước mắt tôi chảy dài. Nước mắt đàn ông khóc cho chính người mình yêu. Khóc cho chính sự yếu hèn của một kẻ ngu ngốc, của một kẻ luôn tự dối lòng, của một kẻ muốn chà đạp, muốn làm tổn thương cho chính người mà mình yêu. Để rồi kẻ đau nhất chính là mình!


Chương 59: Tôi nhớ vợ!


Thanh Mai về nhà mẹ đẻ. Ngay sau hôm đó, mẹ tôi cũng làm thủ tục đi Mỹ.
Mẹ bảo thời gian này mẹ không muốn ở nhà, mẹ muốn sang Mỹ chơi với dì Hương cho đầu óc được thanh thản hơn. Tôi vẫn đến công ty như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi không hề biết rằng những ngày phải rời xa vợ tôi lại nhớ vợ đến như thế.

Tôi ngồi trong phòng làm việc. Đầu óc tôi thực sự mệt mỏi kinh khủng. Cô Tâm – nhân viên cấp dưới của tôi mang vào cho tôi một cốc cà phê.
- Trưởng phòng. Anh Đức bảo em mang cà phê vào cho anh.
- Ừ. Cám ơn. Để đấy cho tôi. – Cô Tâm đặt cốc cà phê lên bàn làm việc của tôi.
- Á! Bỏng quá! – Cô ấy chẳng may chạm phải cốc cà phê nóng bỏng.

Chợt.
“- Trời ạ. Có đau lắm không?
- Không!
- Sao mới sáng sớm vào bếp làm gì?
- Tại em muốn nấu ăn sáng cho anh. Đang đập trứng, cái nồi nó sôi em mở vung thế là bị bỏng.
- Sao em không lót tay hả?
- Em quên!
- Thôi không khóc nữa anh biết rồi!”

- Anh Lâm! Em xin lỗi. Hì, em vụng về quá!... Trưởng phòng!
- Hả? Gì vậy?
- Anh lạ thật đó! Thôi em xin phép ra ngoài ạ! – Cô Tâm vừa bước ra vừa xít xoa cái tay đau.
Tôi thở dài trở lại thực tế. Cố xua tan đi hình bóng người con gái ấy. Lái xe đi trên đường. Không hiểu sao tôi lại rẽ vào Khoảng Lặng từ bao giờ. Tất cả các bàn đều có người ngồi trừ mỗi cái bàn quen thuộc của chúng tôi. Cứ như nó được dành riêng cho chúng tôi vậy. Tôi tiến ngồi vào bàn và vẫn gọi một cốc nâu đá quen thuộc.
“- Chú có vẻ thích cà phê quá nhỉ?” – Tôi giật mình. Văng vẳng bên tai tôi câu nói của một con nhóc khó ưa ngày nào! Tôi mỉm cười cố gạt đi mọi thứ trong đầu và đưa mắt ngắm nhìn bãi cỏ xanh mướt trước mặt. “-Woa. Thích thật. Chồng thích không?
- Thích. Gió ở đây mát thật!
- Cỏ cũng mềm nữa!”.

Và hình ảnh người con gái chân trần với bông hoa dại cài mái tóc giang tay chạy trên cỏ trong những tiếng cười trong trẻo và khuôn mặt rạng rỡ lại hiện lên trước mắt tôi. Rõ mồn một!
- Em thích ăn gì?
- Bánh mì ốp la! – Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng cô gái bàn bên nhắc bánh mì ốp la. Sữa chua sinh tố và bánh mì ốp la là hai thứ mà vợ tôi rất thích ăn mỗi khi đến quán Khoảng Lặng này.
“- Há to nào em yêu!... Mồm em to thật đấy!
- Đâu có, tại dạ dày em to đấy chứ!”.
Con SANTAFEB đang lao đi trên đường. Bất chợt. Tôi thắng xe cái kít. Mở cửa xe chạy vội sang bên đường. Người con gái với mái tóc búi cao quen thuộc trong chiếc áo đuôi tôm và quần tụt ngày nào đang khóc một mình bên đường.
- Thanh Mai! – Tôi đưa tay kéo bờ vai xoay người cô gái lại.
- Gì vậy chú!
- Ơ… chú nhầm. Chú xin lỗi.
- Kì quá đi! – Con nhỏ quệt ngang hàng nước mắt nhăn nhó bỏ đi.
Sao giờ đây lúc nào trong tôi cũng là hình bóng của vợ vậy? Tôi nhớ vợ. Thực sự tôi rất nhớ cô ấy. Phải chăng, chỉ khi đánh mất hay phải rời xa ta mới nhận ra sự quý giá của những điều ta đã không biết trân trọng trước kia? Tôi đến công ty trong bộ dạng thật mệt mỏi không thể che giấu nổi. Mọi người chẳng ai hay chuyện gì đã xảy ra với trưởng phòng dạo gần đây, ngoại trừ cậu Đức.
- Các anh chị em lại đây nào. Hôm nay vừa đọc được một câu chuyện cười chảy nước mắt. Xin kể cho tất cả mọi người nghe!
... Ê hèm… Một ông chồng đang lái xe đèo vợ đi trên đường. Bất chợt họ nhìn thấy một còn chồn bị thương bên đường. Họ dừng xe và người vợ nhất quyết đem con chồn lên xe cùng.
“- Anh ơi! Làm thế nào với nó bây giờ?
- Kẹp nó vào hai chân ý!
- Nhưng hôi lắm!
- Bịt mũi nó lại!”
Mọi người trong phòng bò lăn ra cười. Riêng tôi thì không thể cười nổi. Vì trước mắt tôi người đang cố muốn pha trò bằng giọng kể và những cử chỉ khôi hài chẳng phải cậu Đức mà lại là cô vợ yêu dấu của tôi! Cuối cùng thì chuyến đi Mỹ của mẹ tôi cũng kết thúc. Cũng phải thôi, mẹ tôi phải về để kịp ngày mai đi dự phiên toà li dị của vợ chồng tôi. Vậy là chỉ còn đêm nay nữa thôi, ngày mai chúng tôi thực sự đi về hai ngã rẽ của một con đường đã cùng nhau bước đi trên một chặng đường dài. Hai ngã rẽ có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau để cùng bước tiếp.
- Lâm! Mẹ ủng hộ con dù con có quyết định thế nào. Nhưng con hãy một lần đặt tay lên ngực hỏi xem trái tim mình đang mách bảo điều gì? Hãy làm hết những gì con có thể để sau này không bao giờ phải hối tiếc. Con phải tự tìm kiếm, tự tạo ra và tự giữ lấy hạnh phúc cho chính mình bởi hạnh phúc chẳng bao giờ tự mỉm cười với ai.
Mẹ tôi với xuống ngăn bàn lấy ra một cuốn sổ.
- Con trai! Đây là nhật kí của vợ con! Mẹ đã vô tình tìm thấy, đó là lí do mẹ biết mọi chuyện của các con trước khi đầy tháng bé Lệ Dương. Mẹ nghĩ con nên đọc nó và hãy đọc hết nó trong đêm nay!


Chương 60: Nhật kí buồn!

Tôi trở về phòng với cuốn sổ nhật kí trên tay. Ngồi trên giường, tựa mình vào gối, tôi bắt đầu giở trang đầu tiên.

“Ngày… tháng… năm…

Hôm nay mình đã khóc rất nhiều. Đôi mắt mình sưng to đến nỗi mình chỉ sợ nếu mẹ nhìn thấy hỏi, mình không biết phải trả lời thế nào. Vậy là giờ mình đã là mẹ. À không sắp làm mẹ. Mình đang mang thai, một cái thai lầm lỡ, một cái thai chẳng phải của chồng. Mình sợ lắm và cũng ân hận lắm. Mình sợ đôi mắt đỏ giận dữ của anh ấy. Đôi mắt chẳng còn tin yêu như ngày nào anh ấy vẫn trao mình. Mình đau trước những câu nói của anh ấy lắm. Những lời anh ấy nói như hàng ngàn vết dao cứa vào trái tim mình. Mình ân hận và thấy nhục nhã vô cùng! Hơn hết lúc này, mình thấy mình thật nhơ nhuốc.
Cái đêm hôm đó, mình thực sự đã không biết mình ngu xuẩn đến mức nào nữa. Nhưng tại sao, tại sao mình lại trao thân cho Huy khi trước kia mình đã từng gìn giữ và hứa chỉ là của riêng chồng? Tại rượu ư? Không. Tại cái bản thân xấu xa của mình. Chính mình đã tự nốc hết những ly rượu trong quán bar mặc cho sự can ngăn của Huy, chính mình đã theo anh ấy vào khách sạn. Vậy thì mình còn đổ lỗi cho ai?

Ngày… tháng… năm…

Mình tự hứa sẽ cố gắng trở thành một người vợ tốt. Một người vợ hiền thật sự. Có lẽ đấy là cách duy nhất để mình chuộc lỗi với chồng và gìn giữ tổ ấm gia đình này. Mình không muốn mất anh ấy. Mình không muốn làm mẹ chồng và mẹ mình phải đau lòng. Chính mình đã lựa chọn cuộc hôn nhân này và mình phải biết bảo vệ nó. Ngày… tháng… năm… Mình lại khóc nữa rồi. Sáng nay mình đã dậy từ 4 rưỡi sáng để nấu món bún thang mới học cho chồng và mẹ ăn. Mình muốn gửi gắm tất cả tình cảm, tình yêu và sự ân hận của mình vào món ăn, hy vọng anh ấy sẽ tha thứ cho mình.
Nhưng, anh ấy thực sự không cần mình nữa rồi. Lúc anh ấy với lấy đôi đũa khác trong khi mình đưa đũa cho anh. Tự dưng tim mình nhói lại. Khó thở và đau kinh khủng. Mình cố cười như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bởi vì ít nhất, anh ấy cũng đang ăn và ăn hết tô bún mình nấu. Mình gần như chết lặng, đôi chân mình tê cứng, cánh tay mình không thể buông xuống được. Nứơc mắt mình chảy dài. Mặn và đắng lắm. Đó là khi anh ấy lùi lại, tự chỉnh cổ áo và bước đi, anh ấy không cần đến đôi bàn tay mình. Lại một lần nữa anh ấy chứng minh: anh ấy không cần mình!

Ngày… tháng… năm…

Cả đêm qua mình mất ngủ. Đã bao lần mình muốn quay sang ôm lấy bờ vai anh ấy như ngày nào. Mình muốn ôm chặt lấy bụng anh ấy. Áp mặt vào lưng anh ấy. Tấm lưng rộng và êm, tấm lưng đã cõng mình đi trên những con đường đầy ánh đèn cao áp và gió. Mình nhớ mùi hương và hơi thở ấm nồng trên người anh ấy. Mình muốn ôm, thực rất muốn ôm. Mình nhớ lắm, cô đơn lắm và mình muốn anh ấy lại lấp đầy khoảng trống đó trong lòng mình. Nhưng rồi mình lại không thể. Mình không thể đưa tay ôm lấy anh ấy. Mình không thể vì mình sợ. Sợ cái hất tay phũ phàng từ anh ấy. Mình đã phải mím chặt môi tự nhủ “ngủ đi, ngủ đi” đến nỗi cắn môi bật cả máu. Nhưng cả đêm qua mình vẫn không thể nào chợp mắt nổi.

Ngày… tháng… năm…

Không biết anh ấy có còn nhớ những kỉ niệm ngày xưa không nhỉ? Còn mình, giờ phút này đây, mọi thứ chợt hiện về như mới chỉ ngày hôm qua thôi.
Mình nhìn thấy một con bé đanh đá đang đòi một ông chú khó tính, nhỏ mọn nhường cho cái bàn quen thuộc. Mình nhìn thấy một ông chú mặt nghệt ra hay cau có, tức giận mà không làm được gì khi phải cùng mình vào cửa hàng phụ nữ mua đồ nhỏ, rồi còn phải mua băng vệ sinh nữa. Ngày ấy sao mình nghịch thế nhỉ? Vậy mà anh ấy có thể yêu mình, một con nhóc thật khó ưa, lại quậy lắm trò. Mình nhớ những cái ôm riết của anh ấy, mình nhớ cả những nụ hôn ngọt ngào mà anh ấy cùng mình trao cho nhau. Ngày ấy thật hạnh phúc! Nhưng, chính mình đã đánh mất tất cả! Mình không thể chịu đựng được thêm nữa.
Mình muốn nói hết lòng mình cho anh ấy hiểu, mình muốn được anh ấy tha thứ. Nhưng sao mình không thể nào đối mặt với anh ấy. Anh ấy luôn né tránh mình, mình có cảm giác không thể nào lại gần anh ấy được. Mình không đủ dũng khí để nói, để bắt anh ấy phải cho mình một cơ hội trình bày và xin được tha thứ. Một Thanh Mai mạnh mẽ ngày nào đâu rồi? Có phải chăng nó đã chết trong mình từ lâu?

Ngày… tháng… năm…

Hôm nay mình thấy đau quá. Mình đã rất vui khi sáng nay mình nhìn thấy anh ấy mặc chiếc áo mới mình mua. Chiếc áo của tháng lương đầu tay. Chiếc áo là món quà đầu tiên mình có thể tặng anh ấy bằng chính số tiền từ đôi tay mình làm ra. Cái cảm giác đó hạnh phúc lắm! Nhưng, mình đau đớn vô cùng khi chính chiếc áo ấy, anh ấy mặc để ngủ với gái!
Mình đau. Một nỗi đau của một người vợ không giữ nổi chồng. Mình đã cố gắng lắm, bằng tất cả sự nhẫn nhịn mình đã phải năn nỉ anh ấy về, thay vì như những người vợ khác, họ sẽ có quyền bắt chồng về, la mắng, đánh ghen. Nhưng còn mình. Mình làm gì đủ tư cách ấy chứ. Mình đã phản bội chồng, giờ mình lấy đâu ra cái quyền lên tiếng chứ! Anh ấy có hiểu được cái cảm giác mà anh ấy đưa con dao vô hình đâm thẳng vào tim mình bằng những lời cay đắng? Con dao càng ngập sâu hơn, tim mình càng đau đớn quoằn quoại hơn khi mình chỉ biết đứng đó nhìn chồng ôm gái vào phòng. Cánh cửa đóng sập ngay trước mắt mình. Mọi thứ như chết lặng. Mình có cảm giác tim mình như không còn đập nữa. Máu như đang rỉ ra. Mắt mình nhoè đi. Đau nhức. Toàn thân mình tê liệt.
Chỉ có máu. Những giọt máu lăn dài trên khoé mắt, chảy xuống cổ, ướt sũng. Mình còn nhớ như in cái cười khẩy của cô gái đó. Cô ta cười mình, chế giễu cái nỗi nhục nhã của một người vợ không bằng cả một người bạn để có thể kéo nổi chồng về. Có nỗi đau nào đau hơn không nhỉ? Lại một lần nữa, mình phải kìm lòng, mím chặt đôi môi. Mình phải đưa chồng về. Lúc đó mình đã tự nhủ: “Không được khóc. Thanh Mai mày không được khóc. Mày không có quyền khóc. Mày biết vì ai và vì sao mà chồng lại đối xử với mày như thế mà!”. Nhưng mình đã không làm được.
Nước mắt mình nó cứ lăn dài, mặc cho mình muốn kìm nén thế nào!

Ngày… tháng… năm…

Vậy là hết, hết thật rồi. Mọi cố gắng của mình là vô ích. “- Anh không muốn nhớ!”. Câu nói đau nhất từ trước đến giờ mà mình biết! Anh ấy không còn muốn nhớ những kỉ niệm ngày xưa giữa mình và anh ấy. Anh ấy đã thực không còn yêu mình nữa rồi. Đau thật! Mình đã cười. Nụ cười thật tươi nhưng là nụ cười chua xót nhất từ trước đến giờ. Ngày hôm nay là ngày cuối cùng mình đóng vai người vợ hiền của anh ấy!

Ngày… tháng… năm…

Con gái yêu của mẹ, vậy là cuối cùng con cũng chào đời rồi. Con có biết vì sao mẹ nhất quyết đặt tên con là Hoàng Lệ Dương không? Lệ là nước mắt. Mẹ xin lỗi. Nhưng. Những tháng ngày mang thai con là những tháng ngày đau đớn nhất đời mẹ. Mẹ đã khóc rất nhiều. Nhiều đến nỗi mẹ tưởng chừng như mình đã cạn nứơc mắt rồi. Mẹ đã từng có ý nghĩ phá bỏ con đi, vì con là giọt máu của một sự lầm lỡ nhơ nhuốc. Nhưng rồi mẹ không có đủ can đảm đó. Con vô tội. Tội lỗi là ở mẹ. Mẹ đã mắc tội một lần. Mẹ không muốn mắc thêm lần thứ 2. Và giờ thì con biết vì sao con tên là Dương không? Dương là mặt trời. Gìơ đây mẹ chẳng còn gì nữa ngoài con thôi. Con là niềm tin, là sức mạnh, là ánh mắt trời của đời mẹ để mẹ có thể tiếp tục sống, tiếp tục bước trên con đương không có bóng tối. Tên con nghĩa là nước mắt mặt trời đó!
Con ơi, con lớn lên con phải mạnh mẽ như ánh mặt trời con nhé! Dù con có được sinh từ một người mẹ đáng xấu hổ thế nào. Con gái à. Mẹ ngàn lần xin lỗi con! Lớn lên rồi con sẽ hiểu mẹ thôi. Mẹ xin lỗi khi sẽ phải để cho con sống trong cảnh không cha. Con gái à, mẹ thực sự không muốn, nhưng chúng ta không thể, không thể tiếp tục sống trong sự gượng gạo, trong một tổ ấm gia đình không còn hạnh phúc, tình yêu nữa con ạ. Chồng mẹ, bác ấy, mẹ không dám gọi là bố con, vì chúng ta không có đủ tư cách đó để gọi, dù con có mang họ Hoàng đi chăng nữa. Bác ấy là một người tốt, người mà mẹ rất yêu, có lẽ cả đời này mẹ vẫn không thể quên. Nhưng mẹ và con phải rời xa bác ấy.
Đó là lựa chọn duy nhất. Mẹ xin lỗi, vì con còn quá nhỏ mà mẹ đã phải bồng con đi, không cho con có một cơ hội gọi tiếng “cha” như bao đứa trẻ khác. Con à, con có hiểu cho mẹ không nhỉ? Nhưng con ơi, mẹ đã gắng làm việc thật chăm chỉ, là vì con đó. Mẹ hứa sẽ nuôi con khôn lớn, nuôi con trưởng thành và sẽ không để con giống mẹ đâu!

Ngày… tháng… năm…

Trang cuối này em dành để viết cho anh. Dù có thể chẳng bao giờ anh đọc được nó đâu. Chồng yêu à! Xin cho em được gọi lần cuối cùng anh nhé! Đãng nhẽ ra chúng ta đã có một tổ ấm gia đình hạnh phúc cùng những đứa con khoẻ mạnh và xinh xắn mà cả em và anh cùng mong ước. Nhưng em xin lỗi khi chính là kẻ phá vỡ đi hạnh phúc đó! Gìơ đây em không biết phải nói với anh gì nữa dù trong lòng em có nhiều điều muốn nói với anh lắm! Cho em gửi lời xin lỗi và cám ơn anh. Cám ơn vì tất cả anh đã dành cho em: tình yêu, hạnh phúc và cả nỗi đau nữa! Em quyết định ra đi vì em biết đó là cách tốt nhất cho chúng ta. Khi không còn tình yêu thì mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa! Nhưng lời cuối em muốn nói với anh: Nếu có ai đó hỏi em yêu anh và lấy anh em có hối hận không thì nhất định câu trả lời của em là “Không”!
Hôn anh lần cuối! Yêu anh!”
Về Đầu Trang Go down
 
vợ ơi! anh biết lỗi rồi! part 9
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
A1 FAMILY ^_^ :: Truyện đọc ^^-
Chuyển đến